Nhà văn N. Gogol đánh giá “Pushkin là một hiện tượng đặc biệt, có thể nói, duy nhất của tinh thần Nga: đó là con người Nga trong quá trình phát triển”1. Nhà phê bình V. Belinsky thì khẳng định “thơ Pushkin là đại dương”, biết hòa vào trong mình sức nước của những dòng sông lớn. Vươn lên chiếm lĩnh những đỉnh cao văn hóa dân gian và bác học, dân tộc và nhân loại, Pushkin đã biết cách tổng hòa vào trong mình những gì tinh túy nhất của các phong cách văn chương, các thời đại và các nền văn hóa để trở thành nhà văn độc đáo nhất mà cùng phổ quát nhất trong số tất cả những nhà văn Nga, “người duy nhất nói tiếng nói mới” – tiếng nói “toàn nhân loại” – trong văn học Nga (F. Dostoievsky).
MẶT TRỜI CỦA THI CA NGA
Pushkin được mặc nhiên thừa nhận là “Mặt Trời của thi ca Nga”. Trong hơn 20 năm sáng tác, ông để lại hơn tám trăm bài thơ có giá trị thuộc nhiều thể loại thơ khác nhau: tụng ca, bi ca, tráng ca, trào phúng, tình ca, thư bằng thơ…
Đề tài thơ trữ tình của Pushkin rất phong phú, đa dạng. Nhà thơ thể hiện mình như “ca sĩ của tự do” khi lên tiếng tố cáo cuộc sống lầm than, bức bối của nhân dân Nga, lên án chế độ nông nô chuyên chế, nói lên khát vọng tự do, kêu gọi nhân dân đứng lên đấu tranh, “làm nên giông tổ”, đồng thời khẳng định sứ mệnh của mình như một “nhà thơ công dân”, như “người gieo giống tự do”, “nhà tiên tri”. Pushkin còn làm thơ ca ngợi vẻ đẹp nội tâm của con người, ông viết về mái ấm cội nguồn, về hơi ấm tình người, tình yêu, tình bạn, về ước mơ, khát vọng, niềm vui sống, về sức mạnh và ý chí của con người vượt lên trên mọi buồn đau tủi nhục của cuộc đời.
Ngôn từ trong thơ trữ tình của Pushkin luôn chính xác, giản dị, trong sáng, hàm súc và cô đọng. Thơ của ông gợi nhiều hơn tả. Những sắc màu, hình ảnh, âm thanh trong thơ của ông thường mang nặng tâm trạng của nhân vật trữ tình, nhưng tâm trạng ấy luôn hướng tới sự cân bằng, hài hòa đến kì lạ. Thơ trữ tình của Pushkin tràn ngập cảm hứng của “cái ta” chung được thể hiện một cách sâu sắc, hài hòa qua “cái tôi” nghệ sĩ của nhân vật trữ tình. Thơ của Pushkin vừa cao cả vừa gần gũi với cuộc sống. Nhà phê bình V. Belinsky nhận định: “Trong thơ của Pushkin có bầu trời, nhưng bầu trời đó bao giờ cũng hòa với mặt đất”. Sự hài hòa đặc trưng cho thơ Pushkin không chi được thực hiện trên cơ sở khả năng tổng hòa vào trong mình những thành tổ tưởng khó có thể dung hòa, mà nó còn bắt nguồn từ ý thức về quy luật vận động tất yếu của cuộc sống trong dòng chảy thời gian và không gian.